Hoàng Huynh Tại Thượng

Hoàng Huynh Tại Thượng

Tác phẩm điện ảnh Hoa ngữ quy tụ đông đảo dàn diễn viên chính của loạt phim xã hội đen đình đám năm xưa. Điều này khiến người xem không khỏi bồi hồi.

Tác phẩm điện ảnh Hoa ngữ quy tụ đông đảo dàn diễn viên chính của loạt phim xã hội đen đình đám năm xưa. Điều này khiến người xem không khỏi bồi hồi.

Hoài niệm về những ‘Người trong giang hồ’

Tạm chưa bàn tới chất lượng của Huynh đệ hoàng kim, bộ phim thu hút sự chú ý từ phía công chúng bởi màn tái xuất của dàn diễn viên chính trong loạt phim xã hội đen đình đám thập niên 1990 của điện ảnh Hong Kong.

Trải qua 6 tập chính và nhiều phần ngoại truyện mở rộng khác, Người trong giang hồ của đạo diễn Lưu Vỹ Cường dựa trên bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Ngưu Lão đã trở thành hiện tượng không chỉ tại quê hương, mà còn gây ảnh hưởng lớn đến khán giả trẻ Việt Nam đương thời.

Những câu chuyện xoay quanh các thành viên trẻ của băng Hồng Hưng đầy nhiệt huyết giang hồ, đầy nghĩa khí huynh đệ làm bật lên khí thế hừng hực của tuổi trẻ. Tại đó, họ có thể bất chấp tất cả vì anh em. Lần lượt Trần Hạo Nam, Gà rừng, Đại Thiên Nhị, Bao Bì, Đầu bụ có thuở là hình mẫu thần tượng của biết bao thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Gần 20 năm sau, dàn diễn viên chính của loạt phim năm xưa mới có dịp tái ngộ tương đối đầy đủ. Do “Đầu bự” Tiền Gia Lạc chỉ đạo thực hiện, điểm nhấn lớn nhất của Huynh đệ hoàng kim chính là sự hoài niệm và lời tri ân đến tinh thần của loạt Người trong giang hồ ngày trước.

Không còn là xã hội đen ngày đêm bàn mưu tính kế, đánh giết bất cần để lấy số, tranh đoạt địa bàn, nhóm năm người trong Huynh đệ hoàng kim giống như sự kết hợp giữa The Expendables và Fast & Furious.

“Năm anh em trên một chiếc Hummer” cũng bừng bừng khí thế, nhưng nay trở nên mạnh mẽ hơn, chuyên nghiệp hơn, hành động đẳng cấp hơn, với mục tiêu cao thượng hơn. Tình nghĩa huynh đệ cũng không đơn thuần là nghĩa khí giang hồ. Họ nay giống như gia đình thực thụ, nơi mọi người cùng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau.

Trong đó, Sư Vương của Trịnh Y Kiện vẫn là đại ca điển trai, phong độ giống như Trần Hạo Nam khi xưa. Hỏa Sơn của Trần Tiểu Xuân vẫn đầy nhiệt thành, đa cảm, và có phần bốc đồng không khác Gà rừng là bao

Các nhân vật còn lại mỗi người một cá tính, một vai trò chuyên biệt, đóng góp vào sự phong phú của toàn đội, và giúp tạo ra bức tranh trọn vẹn về hội năm anh em cao thủ làm gì cũng có nhau.

Mối nối gắn kết cả năm người là nhân vật ông Tào - người nuôi dạy họ nên người. Người này giống như thủ lĩnh tinh thần cho cả đội, với hàng loạt lời khuyên hữu ích về cách sống, về tình cảm gia đình nói chung và tình nghĩa huynh đệ nói riêng.

Tăng Chí Vĩ thể hiện hình tượng người cha nuôi tương đối thành công và trọn vẹn, giúp truyền cảm hứng và tạo nên động lực hành động hiệu quả cho các nhân vật.

Hành động mãn nhãn bù đắp cho kịch bản sơ sài

Tập trung ưu tiên khai thác tình nghĩa huynh đệ với tinh thần hoài niệm cao, Huynh đệ hoàng kim thực tế có câu chuyện rất đơn giản, khuôn mẫu, và dễ đoán. Sau khi giới thiệu nhóm năm anh em cho khán giả, bộ phim đem đến một nút thắt bất ngờ ở đoạn giữa, hé lộ nhân vật phản diện chính thực sự của tác phẩm.

Từ đây, khán giả kỳ vọng rằng bí mật xoay quanh hoàn cảnh và mối quan hệ giữa các nhân vật sẽ dần trở nên rõ ràng hơn. Song, kịch bản của bộ phim lại tỏ ra lười biếng khi gần như không còn đem tới thêm điều gì mới mẻ hay bất ngờ.

Nửa sau của Huynh đệ hoàng kim có diễn biến đơn điệu, ít cao trào hay điểm nhấn xung đột đặc sắc. Bản thân mục tiêu, hoàn cảnh và lý tưởng của các nhân vật cũng không có thêm nét phát triển nào đáng kể.

Bù lại cho phần kịch bản sơ sài, mảng hành động của Huynh đệ hoàng kim được thực hiện khá tốt. Bộ phim đem đến nhiều trường đoạn hành động dài hơi, đa phong cách, với chất lượng thực hiện không hề thua kém các tác phẩm cùng loại của Hollywood.

Khán giả lần lượt có cơ hội thưởng lãm pha đột nhập vào trung tâm hội nghị giữa sa mạc cùng màn đánh cướp xe chở vàng đậm chất Fast and Furious, rồi trường đoạn đua xe truy sát giữa Fukuoka đầy hư cấu do lợi dụng kỹ xảo máy tính, nhưng rất kịch tính và đẹp mắt.

Nam diễn viên lão làng Yasuaki Kurata góp mặt và đem đến cho khán giả một màn giao đấu tay đôi tuy ngắn nhưng đủ đặc sắc, đúng theo phong cách phim xã hội đen Hong Kong kiểu cũ.

Và cuối cùng, điểm nhấn lớn nhất của tác phẩm là trường đoạn đột kích vào đầu não phản diện kịch tính, mãn nhãn, với những cảnh cháy nổ, đấu súng ác liệt đậm chất Michael Bay, cũng như hàng loạt pha bắn giết, tả xung hữu đột ác liệt theo phong cách Biệt đội Đánh thuê.

Có lẽ đã lâu lắm rồi khán giả yêu điện ảnh Hong Kong mới có dịp trải nghiệm tinh thần hoài niệm giàu cảm xúc như khi theo dõi Huynh đệ hoàng kim. Tuy bộ phim còn mắc nhiều thiếu sót về mặt kịch bản, nhưng tình huynh đệ giữa các nhân vật cùng phần hành động mãn nhãn là quá đủ để níu chân người xem đến phút cuối cùng.

Những đề thi đánh đố cả người lớn

01:32 21/5/2013 01:32 21/5/2013 Đời sống Đời sống

Đề bài kiểu đánh đố, câu hỏi một đằng đáp án một nẻo cùng với cách dạy - học rập khuôn, máy móc khiến nhiều phụ huynh nhập vai cùng học với con đã lắc đầu chịu thua: “Người lớn còn phải vò đầu bứt...

Tống Tiêu: "..." Lời hoàng thượng đúng là trắng trợn, có điều, nếu đổi lại là Tống Tử Thành gặp con trai của Tiêu Chính Khanh, nói không chừng hắn sẽ thật sự nói như vậy.

Mấy năm gần đây Tống Tử Thành trên căn bản chưa từng nhắc tới Tiêu Chính Khanh, tình cờ nghe ai nhắc tới liền nổi giận. Nhưng Tiêu Chính Khanh tựa hồ không có vẻ gì là thù hận Tống Tử Thành.

Tống Tiêu sờ sờ cằm, trong này chắc chắc còn có chuyện gì đó mà y chưa biết. Hôm nay Tiêu Chính Khanh có đề cập với Tống Tiêu việc hắn đang trù bị sản xuất một bộ phim hoạt hình về văn hoá Trung Quốc, hỏi y có muốn tham gia hạng mục này hay không. Tống Tiêu cúi đầu định thương lượng với hoàng thượng, phát hiện gia hoả trên đùi mình đã ngủ từ bao giờ.

"Hoàng thượng..." Tống Tiêu khẽ kêu một tiếng, hoàng đế bệ hạ không có phản ứng, ngủ say như chết.

Xem ra nói chuyện với Ngu Từ cũng không thoải mái gì cho cam. Tống Tiêu đẩy tiền xu trên giường xuống đất, kéo hoàng thượng tới chỗ gối đầu.

Thế nhưng hoàng thượng ngủ quá say, Tống Tiêu quỳ trên giường nửa tha nửa kéo, dùng sức chín trâu hai hổ mới tha được hắn, lại không cẩn thận vấp một cái. "Người đang ngủ say" dang hai tay, thuận lợi bắt được Tiêu hoàng hậu, kéo tọt vào chăn, ôm thật chặt.

Tống Tiêu giãy giụa: "Đừng nghịch, để ta cởi đồ."

Ngu Đường mở một con mắt: "Trẫm giúp ngươi." Nói đoạn, bàn tay liền thò vào trong áo sơ mi, mở nút từ bên trong.

Tống Tiêu hất bàn tay đang sờ loạn ra, tự mình cởi, cầm áo ngủ trên đầu giường thay vào, quay lại liền thấy hoàng thượng vừa rồi không nâng nổi mí mắt hiện tại hai đang mắt sáng loè loè nhìn y.

"Ngủ!" Tống Tiêu tắt đèn, không cho hắn nhìn nữa.

Tên John bị sòng bạc khủng bố, liều mạng uy hiếp Khâu Minh Diễm giao tiền cho hắn, không biết trong tay hắn nắm chứng cớ gì, vậy mà thực sự hù được đối phương. Hôm sau tài khoản tên John liền có thêm ba trăm ngàn đô la Mĩ.

Trong tay Khâu Minh Diễm không có nhiều tiền mặt như vậy, mà cá nhân một ngày không thể chuyển khoảng sang nước ngoài vượt quá năm mươi ngàn đô, cuối cùng cô ta phải tìm người trợ giúp mới có thể hoàn thành việc này.

"Hai trăm ngàn còn lại, chờ sau khi tôi bán nhà sẽ đưa anh." Khâu Minh Diễm tức tới nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không có việc làm, tiền nuôi con hoàn toàn dựa vào phí trợ cấp của Tống Tử Thành, lần này đã tiêu pha hết sạch tiền dành dụm mấy năm nay của cô ta.

Trả được một phần tiền lời, sòng bạc liền tạm thời thả hắn ra, nhưng không cho phép hắn rời khỏi sòng bạc. Tên John nhìn người khác đánh cược tay chân liền ngứa ngáy, mang ý nghĩ gở gạc lại khoản nợ lúc trước lại tiếp tục đâm đầu vào.

Đây là một cái động không đáy, đủ để nuốt chửng Khâu Minh Diễm.

Mấy ngày sau, Tống Tiêu lại gặp Bạch Tình trước cổng trường.

"Tống Tiêu, cậu... cậu có thể cho tớ mượn năm ngàn đô được không?" Giọng Bạch Tình nức nở, đôi mắt đỏ au.

Sắp tới hạn nộp học phí, bình thường Bạch Tình chỉ dựa vào tiền sinh hoạt phí của Khâu Minh Diễm. Khâu Minh Diễm cho tiền dư dã, cô ta tiêu pha thành thói, bây giờ ngay cả chút tiền dành dụm cũng không có. Hôm qua trường học thông báo đóng học phí học kỳ sau, cô ta liền gọi cho Khâu Minh Diễm, nào ngờ đối phương nói chưa có tiền, bảo cô ta tự tìm cách giải quyết...

"Cô có thể xin nợ lại." Tống Tiêu thành thật nói.

"Hả?" Bạch Tình kinh ngạc tròn mắt.

"Gần đây tôi cũng không có tiền." Tống Tiêu thở dài, "Tình nhân trước đây của ba tôi đòi ông ấy rất nhiều tiền, tháng này ông ấy cũng không cho tôi tiền tiêu vặt."

Tình nhân trước? Trong lòng Bạch Tình không khỏi hồi hộp, đó không phải là dì cô ta Khâu Minh Diễm hay sao?

Mặc kệ trong lòng Bạch Tình đang suy nghĩ cái gì, Tống Tiêu bày ra biểu tình "thấy cũng tội mà thôi cũng kệ", kéo hoàng đế bệ hạ đang cười trộm phía sau đi ăn hải sản tươi sống.

Hạng mục của Ngu Kỳ mà Tống Tiêu đầu tư đã được đưa ra thị trường, vô cùng được chào đón, nửa năm sau đã được chia hoa hồng.

Tiểu Thị Lang kiếm được tiền liền rất hào phóng, mời hoàng thượng đi ăn tôm hùm.

"Nghỉ hè có về nhà không?" Tống Tiêu cắt nhỏ con tôm hùm, xiên một miếng thịt tôm trắng mịn, chấm muối tiêu bỏ vào bát hoàng thượng.

"Không về, công ty bên này rất bận, ta phải nhân cơ hội này làm chút việc." Ngu Đường được bà xã hầu hạ, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.

Ngu Đường bây giờ chỉ hận một ngày không có 48 tiếng. Gia chủ xem trọng hắn, giao toàn bộ hạng mục công ty Ngu Kỳ cho hắn quản lý, mặt khác còn phân phối thêm vài hạng mục khác. Các anh em họ trong gia tộc nhìn đỏ mắt không thôi, chỉ chực chờ xem trò cười của hắn.

"Vậy ta cũng không về, tới Los Angeles tham gia hạng mục kia với chú Tiêu." Tống Tiêu tính toán số tiền còn lại của mình, ước chừng không đủ năng lực để đầu tư vào hạng mục đó, chờ cuối năm chia hoa hồng may ra còn đủ.

Mùa hè đến, Ngu Lãng tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ở Ngu gia, mời bạn bè tới chúc mừng sinh nhật của hắn. Người trẻ tuổi trong nhà đều dẫn bạn bè đến chơi. Ngu Đường thi học kỳ xong đương nhiên cũng dẫn Tống Tiêu tới tham dự.

"Sinh nhật vui vẻ, chú Chín." Con gái bác Tư Ngu Châu dẫn theo em trai Ngu Mục tới chào hỏi Ngu Lãng.

"Cháu gái yêu dấu, hôm nay là tiệc bể bơi, cháu mặc váy dài như vậy bảo chú phải làm sao bây giờ?" Ngu Lãng cười híp mắt nhìn trang phục Ngu Châu từ trên xuống dưới.

"Con có mang theo đồ bơi nè." Ngu Châu cười, dắt em trai đi thay đồ, đứng trong phòng khách trên lầu một nhìn khách khứa xung quanh, thấy cửa thư phòng đóng kín liền hỏi Tào quản gia đứng một bên, các ông đang ở đâu.

"Gia chủ không thích ồn ào, đang ở thư phòng viết chữ, tiểu thư mặc đồ bơi như vậy, tốt nhất đừng nên lên đó."

Sắc mặt Ngu Châu khẽ biến, âm thầm cắn răng. Chú Chín này suy nghĩ đến là chu đáo thật vất vả mới về một lần, lại bắt mọi người mặc thứ đồ bơi mà gia chủ không thích.

Trên thư phòng lầu hai, Tống Tiêu đang pha trà cho hai lão gia tử.

"Hảo thủ pháp." Tam gia Ngu Thái Hoa lần đầu nhìn thấy không khỏi tán thưởng.

Gia chủ Ngu Thái Hàm đắc ý nhìn Tam gia, giả vờ chậm rãi bưng chén trà lên, nhấp thử một ngụm: "Tiêu Tiêu à, xuống dưới chơi với đám người trẻ tuổi đi, không cần để ý hai lão già chúng ta."

Ngu Đường ngồi bên cạnh lườm một cái, rõ ràng là ổng nhất định bắt Tống Tiêu tới pha trà cho mình, bây giờ còn bày đặt giả vờ tốt bụng.

Tống Tiêu cúi đầu pha xong ấm trà, bưng cho hoàng thượng một chén, mỉm cười nói: "Từ nhỏ con đã không thích náo nhiệt."

"Như vậy làm sao được, người trẻ tuổi sống như ông già có gì tốt." Tam gia lắc lắc đầu, nhớ tới thằng cháu trai Ngu Kỳ của mình cũng không thích vui chơi, cả ngày chỉ lo cắm đầu nghiên cứu mấy cái linh kiện điện tử.

Tống Tiêu cười không nói, lấy trong balo ra một bộ sách: "Cái này là ông ngoại gửi tới, con cũng không thường xuyên đến đây, cho nên cũng không phân biệt lễ Tết gì, trực tiếp mang tới cho ông, có chỗ nào thất lễ, mong ông nội chớ trách."

Ngu Thái Hàm và Ngu Thái Hoa nhìn nhau, cười ha ha nhận lấy: "Đứa nhỏ này, tặng đồ cho ta còn khách khí như vậy."

Trong lòng Ngu lão gia tử ngứa ngáy, sốt ruột muốn mở quà ra xem, nhưng vì giữ gìn lễ tiết nên không thể mở quà trước mặt khách, bèn nháy mắt với thằng cháu trai. Ngu Đường lúc này mới thong thả đứng dậy, kéo Tống Tiêu lên: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới chơi một lát."

Tống Tiêu hiểu ý liền đứng dậy.

Chờ sau khi hai người đi khỏi, Ngu Thái Hàm thở dài: "Thời đại này còn có đứa trẻ thủ lễ như vậy, đúng là hiếm thấy!" Không nói Hoa kiều, ngay cả trong nước cũng rất ít người thủ lễ như vậy. Ở trước mặt người lớn tuổi thì hô to gọi nhỏ, nói chuyện không biết kiêng kị.

"Cháu ngoại lão Khúc, đương nhiên không giống người thường." Ngu Thái Hoa vừa nói, vừa đoạt lấy quyển sách trong tay ông anh, tràn đầy phấn khởi mở ra.

"Đừng có sớ rớ, đây là người ta tặng cho ta!" Ngu Thái Hàm cảm khái xong, phát hiện Ngu Thái Hoa xé quà của mình, lập tức quát lên ngăn cản.

Quyển sách là một bộ tác phẩm hội hoạ, chủ đề là một thành phố đêm tuyết. Toàn bộ đều dùng bút pháp vẫy mực phóng khoáng, không trắng thì đen, một vài nét vẽ phát hoạ ra một toà tuyết sơn, xa xa nhìn thấy một bóng người đơn độc giữa trời tuyết. Góc bên phải đề mấy chữ "Thành nhỏ đêm tuyết" nho nhỏ, ký tên là danh tự lão Khúc, còn có một con dấu đỏ tươi.

"Đồ tốt, đồ tốt!" Hai anh em Ngu Thái Hàm vô cùng hưng phấn, tác phẩm hội hoạ của lão Khúc ngàn vàng khó cầu, bức này vừa nhìn liền biết mới vừa vẽ trong năm nay, quả nhiên như lời Tống Tiêu nói, là cố ý đòi ông ngoại vẽ cho.

Hai ông lão trong phòng hết sức hưng phấn, đám hậu bối Ngu gia nhìn thấy Ngu Đường đi ra, vốn dĩ nụ cười trên mặt thu liễm đi mấy phần, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.

Trên hành lang bể bơi bày rất nhiều ghế nằm, dù che nắng, còn có cầu trượt hơi. Tuổi nhỏ một chút đã bắt đầu nhập cuộc, lớn hơn một chút thì đứng cạnh bể bơi vừa uống nước vừa tán gẫu.

"Người kia là ai?" Ngu Mục chỉ chỉ Tống Tiêu, hỏi người bên cạnh.

"Cậu ta à, là tiểu tuỳ tùng của Ngu Đường chứ ai, tới đây mấy lần rồi," Một đứa em họ bĩu môi, "Hình như tên... Tống Tiêu gì đó."

Ngu Mục nheo mắt, cái tên này, gần đây hình như thường nghe ba hắn nhắc tới. Đẩy đẩy Ngu Châu bên cạnh: "Chị, chị thấy cái tên này có quen không, ba..."

Ngu Châu lập tức nghiêm nghị nhìn em trai: "Chưa nghe bao giờ."

Ngu Mục nhìn Ngu Châu trong chốc lát, không nói.

Ngu Lãng làm bộ không nghe hai chị em tranh chấp, mỉm cười nghênh đón: "Tiểu Đường, sao hai đứa còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn không thay đồ, ta sẽ kêu các anh em tạt nước đó."

Tống Tiêu nhìn sân đầy người, tuấn nam mỹ nữ vóc người nóng bỏng, các cô gái tóc vàng mặc bikini, các chàng trai cơ bắp bôi dầu sáng bóng. Tống Tiêu không khỏi nhíu mày, cúi đầu. Cảnh tượng này đúng là ao rượu rừng thịt, vô cùng sa đoạ, thấp giọng nói với Ngu Đường vài câu, sau đó rời đi.

Bà xã mình đi rồi, Ngu Đường cũng không muốn ở lại lâu, liền muốn đi cùng y, nhưng bị Carmela ngăn lại.

"Hey, Đường, gần đây mấy bữa tiệc trong trường cũng không thấy cậu." Carmela nhiệt tình như trước không giảm.

Ngu Đường tuỳ tiện ứng phó một tiếng liền kéo Tống Tiêu đi: "Xin lỗi chú Chín, tôi phải đưa Tiêu Tiêu đi gặp chú cậu ấy, lát nữa về chúc mừng sinh nhật chú sau."

Vừa dứt lời, một trận tiếng ồn ào huyên náo, mấy tên thanh niên xách theo thùng nước xông tới, tạt lên người hai người.

Ngu Lãng mặc quần bơi cười híp mắt chờ xem Ngu Đường xấu mặt.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu cúi người, đồng thời quét ngang chân, trong nháy mắt ngáng chân mấy tên thanh niên vừa xông tới, thùng nước ào ào hất ngược lên đầu bọn họ.

"Xin lỗi, phản xạ có điều kiện." Ngu Đường chỉnh chỉnh quần áo, kéo Tống Tiêu rời đi.

Những người này là bạn Ngu Lãng, nghe thấy Ngu Đường muốn đưa bạn hắn đi vậy mà còn cố ý tạt nước vào người hắn, rõ ràng không có ý tốt. Đại tướng quân đứng một bên ảo não, chưa kịp cứu giá gì hết! [Heo: =))]

Vì vậy, vệ sĩ Ngu gia lập tức tiến lên ngăn cản đám người huyên náo, nhường đường cho hai người.

"Các người làm gì đó?" Ngu Lãng nhìn thấy đám vệ sĩ tiến lên, không khỏi bất mãn.

Nhưng Đại tướng quân không có ý giải thích, Tào quản gia thấy vậy, ra hiệu nhóm nữ giúp việc đem khăn tới cho bọn họ.

"Cửu thiếu gia, khách khứa đều ở đây." Tào quản gia tươi cười, nhắc nhở Ngu Lãng không nên làm lớn chuyện.

Ngu Lãng hít sâu một hơi, đi khuyên đám bạn bè của hắn.

[Heo: Có bạn hỏi tui sao dạo này lười đăng chương mới quá vậy 😝 Ha ha, không biết trả lời sao luôn, không phải tại tui lười, mà tại vì dạo này mắc đi làm thêm rồi, sáng đi học tới trưa, chiều đi làm tới tối nên tuần rảnh có mấy tiếng vào sáng t2 với CN thôi, chậm chậm vậy chứ không có drop đâu, yên tâm nha mấy tình yêu 😙😙]

Huynh đệ văn, ngược máu chó, 1x1, SE. = =

Cổ xuyên kim, hào môn thế gia, giới giải trí, ấm áp văn, 1x1, ông trời tác hợp,

Nhân vật chính: Ngu Đường ❌ Tống Tiêu.

Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung.

Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu

dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà...

Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà...

Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi."

Thái thượng hoàng hậu (chữ Hán: 太上皇后) là chức danh để gọi vị Hoàng hậu của Thái thượng hoàng. Nghĩa của danh vị này, theo lý thuyết là "vị Hoàng hậu bề trên" trong triều đình phong kiến.

Theo lẽ thông thường, khi Hoàng đế qua đời, vị quân vương mới, người có quan hệ dòng dõi với vị quân vương tiền nhiệm, sau khi lên ngôi sẽ tôn vị Hoàng hậu của Hoàng đế tiền nhiệm là Hoàng thái hậu. Nếu vị Hoàng hậu có vị trí là chị dâu, Hoàng đế kế nhiệm sẽ tôn thêm phong hiệu để phân biệt, như trường hợp Khai Bảo hoàng hậu.

Theo lý thuyết, khi Hoàng đế chưa mất mà chỉ thiện nhượng cho người khác rồi về làm Thái thượng hoàng, thì Hoàng hậu được gọi là [Thái thượng hoàng hậu]. Khi Thái thượng hoàng mất, thì Thái thượng hoàng hậu mới thành Hoàng thái hậu.

Danh vị này có từ thời kỳ rất sớm, tận thời Tây Hán. Theo Hán thư ghi lại, Lưu Thái Công khi là Thái thượng hoàng, có một chính phối không rõ họ, đấy là vị Thái thượng hoàng hậu đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử. Trong lịch sử Trung Quốc, chỉ ghi nhận chính thức có 8 vị Thái thượng hoàng hậu:

Tuy nhiên, quy tắc tôn phong [Thái thượng hoàng hậu] không phải lúc nào cũng tuyệt đối. Như Thành Túc Hoàng hậu Tạ thị, Hoàng hậu thứ hai của Tống Hiếu Tông, khi Hiếu Tông thiện vị cho Tống Quang Tông, bà được tôn hiệu [Thọ Thành Hoàng hậu; 壽成皇后], mà không phải Thái thượng hoàng hậu. Sau đó là Hiếu Trang Duệ Hoàng hậu Tiền thị của Minh Anh Tông, trong thời gian Anh Tông làm Thái thượng hoàng, không hề ghi chép Tiền hậu được tôn địa vị [Thái thượng hoàng hậu].

Tại Việt Nam, quốc gia theo mô hình phong kiến của Trung Hoa, danh vị Thái thượng hoàng hậu có được đề cập. Tuy nhiên không có sự thống nhất, vì phần lớn các Thái thượng hoàng đế sau khi thiện nhượng, các vị Hoàng hậu vẫn trở thành Hoàng thái hậu.

Thái thượng hoàng đầu tiên của Việt Nam là Sùng Hiền hầu, do có con là Lý Dương Hoán được Lý Nhân Tông chỉ định làm người kế vị, tức Lý Thần Tông. Tuy nhiên, mẹ của Lý Thần Tông là Đỗ phu nhân được ghi là tôn làm Hoàng thái hậu, ở Động Nhân cung[1]. Khi Lý Huệ Tông nhường ngôi cho Lý Chiêu Hoàng về làm Thái thượng hoàng, thì vợ ông là Thuận Trinh hoàng hậu đáng lý sẽ trở thành Thái thượng hoàng hậu của triều Lý. Tuy nhiên, không có ghi chép chứng minh việc này.

Các Hoàng đế nhà Trần nhường ngôi về làm Thái thượng hoàng, thì các Hoàng hậu theo lý cũng sẽ đều thành Thái thượng hoàng hậu. Tuy nhiên việc này lại có mâu thuẫn ngay trong ghi chép nhà Trần, ví dụ như:

Vào thời Lê trung hưng, Lê Thần Tông nhượng vị cho Lê Chân Tông, ĐVSKTT ghi chép thể lệ tôn vị như sau:

Theo Quốc sử quán triều Nguyễn, khi Thành Thái bị buộc thoái vị, người Pháp đã từng tham khảo thông lệ thoái vị. Khi ấy, triều đình chỉ ra theo lệ xưa, Hoàng đế thoái vị gọi là Thái thượng hoàng, còn Hoàng đích mẫu gọi là Hoàng thái hậu, Hoàng sinh mẫu gọi Hoàng thái phi. Cuối cùng, Thành Thái được tôn gọi là [Hoàng Phụ Hoàng đế; 皇父皇帝], Hoàng quý phi Nguyễn Thị Vân Anh được tôn gọi là [Hoàng đích mẫu; 皇嫡母], mẹ đẻ Vua Duy Tân là Nguyễn Thị Định được tôn gọi là [Hoàng sinh mẫu; 皇生母].

Cũng theo văn hóa Đông Á như Việt Nam, nhưng lịch sử Nhật Bản chưa từng xuất hiện danh vị Thái thượng hoàng hậu. Trong lịch sử, các Thiên hoàng sau khi trở thành Thái thượng Thiên hoàng, thì Hoàng hậu (hay Trung cung) đều trở thành Hoàng thái hậu, Hoàng thái phi, Hoàng thái phu nhân, nhưng đại đa phần cũng là xuất gia để lấy hiệu Nữ viện.

Năm 2019, ngày 30 tháng 4, Thiên hoàng Akihito chính thức thoái vị, trở thành Thái thượng Thiên hoàng sau hơn 200 năm chưa từng xuất hiện trong lịch sử Nhật Bản. Hoàng hậu Michiko được định tôn xưng danh vị 「Thượng hoàng hậu; 上皇后」, tương đương với Thái thượng hoàng hậu.